Đúng là chẳng có cái gì dễ dàng cả, để có chân trong đội tuyển học sinh giỏi, nó đã phải khó khăn tới mức nào, siêng năng chăm chỉ như thế nào, đã thế còn không dám dùng điện thoại nhiều, facebook tuần online 2 lần, mỗi lần vài ba phút, chẳng có thời gian để mà lướt bảng tin nữa, vì chỉ sợ nhỡ điểm thấp một chút thì đời nó xong mất, nhìn anh chị lớp 11 bị gọi lên phòng hiệu bộ gặp riêng thầy hiệu trưởng còn mỗi nó là chưa, nếu bị gọi lên chắc chết mất. Mẹ nó thì biết phải ôn khổ sở tới mức nào nên cũng chẳng bắt nó làm nhiều việc lắm, chứ như trước sáng nào cũng phải dậy sớm một chút, kéo hàng ra giúp mẹ rồi mới được đi học, vì nhà nó mở cả một cái shop quần áo to oành, trong khi đã thuê người bán rồi mà vẫn nhiều việc. Gần tới ngày đi thi nó còn chẳng được lên lớp học mà phải đi ôn ở phòng học đội tuyển, trong khi trên lớp vẫn dạy học bình thường, và nó bị bỏ bao nhiêu là kiến thức, đặc biệt là toán, làm sao mà gánh lại được đây? Rồi sẽ bị ngu toán nhất trong lớp sao? Cuộc đời nó đi học may ra có văn anh bù lại chứ không thì... tất cả đều ghét nó hay sao ấy, đen dã man luôn lần nào cũng vậy, toán luôn làm nó thất vọng. Vì nó là con người không dành cho mấy thứ chỉ người thông minh mới giỏi được, ví dụ như toán, lí, hóa ấy. May ra xuất sắc tiếng Anh phần nào giúp nó bớt cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-la-anh/1326056/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.