Sau buổi trưa ngày hôm ấy, tôi lại trở về cuộc sống bình thường, coi như chưa từng nghe những lời nói kia, chưa từng có hành động gì cả. Tất cả mọi thứ, cơ hồ đều như trước đây. 
Nếu có thay đổi, thì có lẽ là tôi đâm đầu vào công việc nhiều hơn, ăn uống điều độ hơn, sau khi tan ca, tôi sẽ dành thời gian đi tập gym hay là học thêm về kiến thức ngành thiết kế. 
Cuộc sống chầm chậm yên bình trôi qua. 
Cho tới một tháng sau, cái người mà tôi đang cố quên đi, người mà như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi một tháng trời, lại đột nhiên xuất hiện. 
Hôm ấy, tôi tăng ca ở công ty tới tám giờ tối, sau khi nộp sau bản báo cáo vào mail cho trưởng bộ phận, lúc ấy ở công ty cũng chỉ còn lại vài ba người. 
Tòa soạn của chúng tôi đang chuẩn bị cho bài phỏng vấn một người khá quen thuộc với tôi, đó chính là mẹ chồng của Tiểu Tịch, cô Diệp Linh Hồng. 
Cô ấy là một người vô cùng đáng kính, thanh tao nhãn nhặn. Dù cho trong mắt của mọi người, cô ấy là một ngôi sao sáng chói trong làng thời trang không chỉ trong nước mà còn trên quốc tế nữa. 
Thế nhưng, đối với hậu bối như chúng tôi, cô ấy lại không hề tỏ ra xa cách hay làm cao, trái lại cực kỳ hòa đồng và dễ gần, đôi khi tôi cảm thấy, cô Diệp rất đáng yêu nữa ấy chứ. 
Thấy bạn thân của mình tìm được một người chồng tốt, một người mẹ chồng dễ tính như vậy, tôi thật sự mừng thay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472406/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.