Thường thì thời gian yên bình trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày hầu tòa. 
Đối với Hàn Tiểu Tịch, việc tự tay mình tống ba mình vào tù tưởng chừng như không thể nhưng cô lại làm. 
Nói không đau lòng, sao lại không đau lòng được? 
Nhưng cũng phải nói, mẹ cô bị tình nhân của ba hại chết, ba cô thấy chết không cứu. Về sau còn đường hoàng dẫn ả tình nhân kia về, ép buộc cô phải gọi một tiếng ‘mẹ’. 
Hàn Tiểu Tịch vốn có thể sống trong một gia đình có cha có mẹ, dù cho hạnh phúc chỉ là vẻ bên ngoài, nhưng ít ra, Hàn Lãnh Hải cũng vẫn sẽ quan tâm cô. 
Thế mà tất cả mọi thứ đều vỡ nát, mẹ cô rời bỏ cô từ khi cô còn quá nhỏ. 
Đó cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến sự trưởng thành sớm của cô. 
Thử hỏi, nếu cô không gặp Hạ Thiên Vũ, không nhận được sự ấm áp của anh, không cảm nhận được tình thương của Diệp Linh Hồng, thì bây giờ, cô sẽ như thế nào? 
Vẫn hạnh phúc, tươi cười đứng ở đây? 
Hay là mắc bệnh trầm cảm, hoặc có khi còn là biến mất khỏi thế gian này từ lâu? 
Câu trả lời, trong lòng mọi người tự hiểu rõ. 
*** 
Đứng trước cửa tòa án, trong lòng Hàn Tiểu Tịch thật không dễ chịu gì. Là cảm xúc phức tạp, nói không thành lời. Rõ ràng hung thủ hại chết mẹ cô đã bị bắt, cô đáng lẽ phải vui vẻ. Nhưng không, trừ bỏ buồn bã, cũng chỉ là buồn bã. 
Nhớ đến ánh mắt căm phẫn, cuối cùng vẫn không có chút ăn năn hối cải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472389/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.