Hàn Tiểu Tịch đi theo Hạ Thiên Vũ tới phòng bệnh của Hàn Đồng Tư. 
Lúc này nắng đã tắt, nhưng ở đây không thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn, chỉ thấy phía chân trời xa xa xuất hiện một vầng đỏ rực. Gió nhè nhẹ thổi khiến rèm cửa sổ tung bay. 
Phòng bệnh của Hàn Đồng Tư cách phòng của cô một hàng lang khá dài. Khi đi qua đó, ai cũng quay đầu nhìn lại cặp đôi kia. Bây giờ không có chuyện có người không biết đến Hạ Thiên Vũ – tổng giám đốc tập đoàn Tịch Vũ nữa rồi. 
Lại nhìn cô gái mặc đồ bệnh nhân bên cạnh, vẫn là nảy sinh nhiều suy đoán. 
Khi hai người họ bước vào phòng, một hộ lý đang cho Hàn Đồng Tư ăn cháo. Mới có mấy ngày mà trông cô gầy rộc hẳn đi, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay đã không còn, cơ thể gầy yếu, tựa như chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay cô. 
Hàn Tiểu Tịch nhìn cô ấy chăn chú, trong mắt hiện lên sự đau lòng, hít một hơi thật sâu, cô đi đến chỗ nữ hộ lý, lấy bát cháo trong tay cô ta, trước sự ngạc nhiên của hai người, cô cười nhẹ, nói: 
“Đây là em gái tôi, cô cứ đi làm việc tiếp đi, tôi sẽ chăm sóc con bé.” 
Nữ hộ lý gật đầu, sau đó rời khỏi phòng. 
Hạ Thiên Vũ cũng không vào trong mà ngồi bên ngoài, nhận điện thoại. 
Hàn Đồng Tư vẫn chưa hết kinh ngạc, cô mở to mắt nhìn Hàn Tiểu Tịch, đôi mắt to tròn dần hiện lên ánh nước, cuối cùng, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống. Cô nghẹn ngào: 
“Chị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472387/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.