Lục Tuyết Nhi đã ngà ngà say, thấy tên côn đồ kia mắng chửi mình, bàn tay còn định túm tóc mình. Chẳng biết sức lực từ đâu xuất hiện, cô đứng bật dậy, cầm ly nước lọc của người ngồi bên cạnh, thẳng tay hất lên mặt tên kia. Cũng cao giọng mắng: 
“Đừng tưởng nhìn bà mày hiền là mày bắt nạn bà. Bà nói cho mày biết, tuổi mày còn non và xanh lắm!” 
Nói xong, cô cầm chai rượu đập một cái vào cây cột gần đó. Chai rượu thủy tinh vỡ tan, phát ra tiếng động cực kỳ lớn, vài mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào da thịt cô. Nhưng Lục Tuyết Nhi không để ý đến, tiếp tục dùng bạo lực. 
“Nếu như mày còn có đầu óc, còn biết suy nghĩ ấy, thì đừng có suốt ngày ra ngoài trêu chọc con gái nhà người ta. Vợ con ở nhà mày đang chờ mày về kia kìa.” 
Đừng tưởng Lục Tuyết Nhi say rượu có nghĩa là tư duy của cô không nhanh nhạy. Nghề nhà báo cần phải có khả năng quan sát ở hàng thượng thừa, đương nhiên, cô cũng không ngoại lệ. 
Ngón áp út bên tay trái của tên côn đồ kia có vết hằn lên, màu da cũng không đều, chứng tỏ nơi đó đã đeo qua đồ trang sức. Mà ước chừng vết hằn đó, chính là nhẫn kích thước vừa phải. Lại thêm ở ngón áp út, tay trái, ngoài nhẫn cưới ra thì còn gì nữa? 
Tên côn đồ kia không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy. Thoáng ngơ ngẩn một chút, sau đó mới sực tỉnh ra, thì trước mắt, đã không còn ai nữa rồi. 
Lục Tuyết Nhi cầm túi vội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472372/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.