Chu Bạch Liên kinh suyễn hét lên một tiếng, dọa cho cả Hàn Đồng Tư ở phòng bên cạnh cũng chạy vội ra ngoài. Vẻ mặt cô ta hốt hoảng, nhìn thấy mẹ mình đang chật vật như kia, cũng hỏi: 
“Mẹ, sao thế này?” 
Lúc này cũng chẳng có người ngoài ở đây, Chu Bạch Liên liền gắt lên: 
“Đứa con hoang này dám ném cái khăn gớm ghiếc này lên người mẹ. A! Kinh tởm, bẩn quá!” 
Đôi đồng tử màu đen của cô tối lại, vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng: 
“A? Con hoang? Cũng chẳng biết là nên nói ai. Kinh tởm? Bẩn quá? Đấy là cảm giác mà bà đem lại cho tôi đấy, Hàn phu nhân. Nhân cách của bà khiến tôi chỉ con mẹ nó muốn nôn thôi.” 
Hàn Tiểu Tịch thực sự bị chọc tức, tuy nhiên rõ ràng là đang mắng người, nhưng từng lời nói trong miệng cô đều như một câu nói bình thường mà thôi. 
Hàn Đồng Tư nghe vậy, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo, chẳng phải cũng đang ám chỉ cô ta sao? Chu Bạch Liên cũng không nghĩ rằng cô sẽ đáp trả lại như vậy, nhất thời ngơ người, không phản bác lại được câu nào. 
Cuối cùng, vẫn là Hàn Tiểu Tịch lên tiếng trước, thanh âm lạnh nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường: 
“Sau này hai người đừng tự tiện tới gần phòng tôi.” 
Quay người trở lại để tiếp tục công việc, nhưng bỗng nhiên cô dừng lại, nhìn về phía hai mẹ con đứng ở ngoài cửa, bổ sung thêm: 
“Bởi vì mùi rất nặng.” 
Bệnh sạch sẽ của cô không phải nhẹ đâu, lại sống cùng Hạ Thiên Vũ một thời gian, không chỉ bệnh sạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472362/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.