“Anh yêu?” 
Hạ Thiên Vũ vẫn trầm mặc, sự trầm mặc của anh khiến cô hơi khó chịu, hay là do cô nói, cô phải trở về Hàn gia? Cô cau mày, mắt hạnh híp lại, chăm chú nhìn người đàn ông đang đè trên người mình. Lát sau cô kéo chiếc cà vạt trước cổ của anh xuống, cánh môi mềm mại áp lên môi anh, tay còn lại ôm lấy cổ anh. 
Nụ hôn nóng bỏng lại mãnh liệt, Hạ Thiên Vũ không chịu yếu thế, nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động. Lưỡi anh xâm nhập vào sâu trong khoang miệng cô, cô cũng vươn đầu lưỡi ra, cùng anh quấn quýt dây dưa, nhưng cũng chỉ được một lúc, dưỡng khí trong cô dần cạn kiệt, cô cố ý đẩy đầu lưỡi anh ra, bàn tay nhỏ nhắn chống trên ngực anh. 
“Nhanh vậy đã không chịu được?” 
Hạ Thiên Vũ gục đầu bên hõm vai cô, hơi thở phả lên da thịt cô, ấm áp, nóng rực, khiến toàn thân cô khẽ run lên, hai má nóng ran, cô há miệng hít lấy không khí. 
“Chúng ta nói chuyện bình thường được rồi chứ?” 
Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt đáp lại một câu. Cô đẩy đẩy thân hình cao lớn trên người mình, khẽ mắng: 
“Thế thì ngồi dậy, đừng đè em.” 
Đến một động tĩnh nhỏ cũng không có, Hạ Thiên Vũ vô sỉ đáp lại, bàn tay cũng không có liêm sỉ mà luồn vào tà váy dưới thân cô, vuốt ve bắp đùi trơn mịn. 
“Đổi lại, em đè?” 
“Vậy thôi, như này cũng được rồi.” 
Cô sao mà có sức đè nổi anh cơ chứ? Đây là đang trêu chọc cô thôi. Hít một hơi sâu, cô đưa tay vuốt mái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472360/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.