Hàn Tiểu Tịch dở khóc dở cười với màn ăn dấm chua sai cực kỳ sai của anh. Níu góc áo của Hạ Thiên Vũ, cô nhỏ giọng: 
“Nghe em nói đã.” 
Hạ Thiên Vũ cúi xuống nhìn cô, thấy đôi mắt long lanh của cô, lửa giận trong lòng bỗng giảm đi phần nào. Anh kéo cô đứng dậy, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình. Hàn Tiểu Tịch lại một lần nữa khó xử, cái tính trẻ con của anh lại nổi lên rồi. 
“Đây là anh trai nuôi của em, La Tử Hiểu.” 
Anh nhướng mày nhìn cô, rồi lại nhìn người nào đó đang đực mặt ở phía đối diện. 
“Anh trai nuôi? Sao anh lại không biết?” 
Cô hơi cụp mắt xuống, sau đó lại ngước lên, giọng nói có phần tủi thân: 
“Sau khi nhận anh ấy được khoảng 2 tiếng, em liền gặp tai nạn, hôn mê 4 năm 2 tháng, cơ hội đâu mà nói với anh. Còn nữa, sau khi tỉnh lại thì em cũng quên luôn sự tồn tại của anh ấy. Đừng giận, cũng đừng ăn giấm của anh ấy làm gì.” 
“Thật sự?” 
Cô không trả lời, đôi đồng tử đảo quanh, thấy không có người chú ý tới thì hôn nhẹ lên má anh một cái, nhưng ngay sau đó cô lại hối hận. Trời ơi! Son dính hết lên má anh rồi! 
“Hì hì, xin lỗi, xin lỗi.” 
Lại phải lấy tay lau đi. La Tử Hiểu – bóng đền 2000W đang thắp sáng trưng ho khan hai tiếng rồi nói: 
“Này, Tiểu Tịch, bảo phục vụ tắt đèn đi, một mình anh cũng đủ soi sáng cho căn phòng này rồi.” 
Hàn Tiểu Tịch ngại ngùng giới thiệu với La Tử Hiểu: 
“Đây là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472348/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.