Hạ Thiên Vũ dứt lời, anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế xếp bằng gỗ, sau đó, ôm chặt cô vào lòng, nói: 
“Darling, em có ổn không?” 
Hàn Tiểu Tịch lúc này đang suy nghĩ mông lung. Cô hiện tại là người mất đi thị lực, cuộc sống của cô hoàn toàn chìm trong bóng tối, cô cũng chưa học xong đại học, công việc lại càng không phải nói đến. Lúc này, cô chẳng có gì trong tay. Vậy thì, cô có xứng với anh không? Cô kết hôn với anh có quá ích kỷ không? Hoàn toàn không xứng, cũng quá ích kỷ. Vậy cô phải làm sao đây? 
“Tiểu Tịch.” 
Gương mặt cô thẫn thờ, đôi mắt không còn sinh động như trước nữa. Thấy cô thất thần, anh lại lo lắng, bèn gọi cô. 
“Em có nghe anh nói không đấy?” 
Cô hơi giật mình: 
“A, anh vừa nói gì vậy?” 
Anh kiên nhẫn nói lại một lần nữa: 
“Em có ổn không? Về tất cả mọi chuyện.” 
Cô mỉm cười, nói: 
“Anh yên tâm, em rất ổn, có anh ở bên cạnh là đủ rồi.” 
Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi anh: 
“Anh thật sự không thấy em phiền chứ? Anh cứ nói thật đi, em có thể hiểu được mà. Bây giờ, trước mắt em chẳng có gì ngoài một màu đen, em là người mù, lại chưa tốt nghiệp đại học, với tình trạng hiện tại, muốn học lại cũng khó. Em cũng không có công việc, có lẽ tập đoàn Hàn thị cũng đã định sẵn chủ nhân rồi, em…” 
Lời nói còn lại của cô bị nụ hôn cuồng nhiệt như lửa của anh chặn lại, nó không còn ôn như như ban nãy mà bá đạo, mãnh liệt. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472313/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.