Bạch Hiểu Nhiên ngồi thu mình một góc trên sofa, trên tay cầm điện thoại, trong đó đang phát một video chỉ vỏn vẹn 2 phút. Sắc mặt cô ta cực kỳ nhợt nhạt, mái tóc dài màu tím buông xõa, nhưng không còn mượt mà như mọi khi, đôi môi tái nhợt, trong mắt hằn lên những tia máu, trên người cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trên cổ cô ta có vài vết xanh tím mờ ám. Bạch Hiểu Nhiên cứ mở đi mở lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, cô ta phá lên cười, trong căn phòng không có một tiếng động nào, không chút ánh sáng nào bỗng dưng xuất hiện điệu cười này, khiến cho người ta nghe phải cảm thấy ghê rợn. Nhưng rồi, nước mắt của cô ta cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình điện thoại, sau cùng, cô ta nhấn một dãy số, gọi đi. Không lâu sau, điện thoại được kết nối, nhưng không lên tiếng, Bạch Hiểu Nhiên cố gắng khắc chế tiếng nức nở trong cổ họng: 
“Tôi có chuyện muốn nói. Gặp ở X nhé. Tôi sẽ đợi.” 
- --- 
Hàn Tiểu Tịch đang làm ổ trong lòng anh, sau khi thấy anh kết thúc cuộc gọi, liền ngước lên, hỏi: 
“Bạch Hiểu Nhiên sao? Chị ta gọi làm gì vậy?” 
Hạ Thiên Vũ đặt chiếc điện thoại sang một bên, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh tanh: 
“Cô ta muốn gặp anh.” 
Cô cũng không ngạc nhiên lắm, vỗ vỗ vào tay anh, nói: 
“Thế anh đi đi.” 
“Em cho anh đi à?” Anh hỏi bằng giọng điệu nghi hoặc. 
“Ừm, em nghĩ lần này anh phải đi thì chuyện này mới có thể kết thúc.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472291/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.