Cả ngày hôm đó, cô như người trên mây, không tập trung vào việc học tập. Mấy lần thất thần bị anh bắt được, anh hỏi cô có sao không thì cô cũng chỉ xua xua tay nói không sao. 
Nhưng một người hiểu cô như anh sao lại không nhận ra điểm khác thường ở cô chứ. Anh thầm nhủ khi về sẽ hỏi cô rõ ràng. 
Tiết học cuối cùng cũng trôi qua. Cô vừa sắp đồ xong, thì bị anh cầm tay rồi kéo đi nhanh ra ngoài trước mặt cả lớp. Và tất nhiên cảnh đó cũng lọt vào tầm mắt của Nghi Minh Minh và Hàn Đồng Tư. Sắc mặt của cả hai đều trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia ghen tị, chán ghét. 
Trong khi đó, cả lớp liền ồ lên một tiếng, sau đó tính sân si, bà tám lại nổi lên. Trong cả tuần học đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ là cái tên được bàn tán nhiều nhất. 
Anh năm tay cô rất chặt, đi đến một bãi cỏ ở sân sau trường. Thời tiết bây giờ đã lạnh đi nhiều, cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hơi run rẩy. 
Ánh mắt anh tuy không lạnh lẽo nhưng cũng không ấm áp như mọi khi. Anh hỏi cô: 
"Em có chuyện gì?" 
Cô vẫn chưa biết nên nói với anh như thế nào, cúi mặt xuống tránh ánh mắt của anh, cô nói nhỏ: 
"Không có gì thật mà." 
Anh nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, khiến cô phải ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng anh lạnh đi vài phần: 
"Em nghĩ tôi không biết em đang có tâm sự sao? Nói đi, đừng giấu giếm nữa." 
Trong đầu anh đang rất căng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472241/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.