Ánh mắt cô trở nên thâm trầm. Người đứng ở cửa kia chẳng phải là Chu Bạch Liên sao? Bà ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện ư? Kể cả lúc cô đang sỉ nhục con gái bà ta. Thế lại càng thú vị ấy chứ. 
Hàn Tiểu Tịch coi bà ta như không khí, bước vào trong nhà. Nhưng vừa đến ngang bà ta, tay cô bị bà ta nắm lấy, giữ thật chặt. Giọng nói nhẹ nhàng của bà ta vang lên: 
"Con gái, sao con lại nói với em gái con những lời như vậy? À đúng rồi, vết thương trên mặt con có vẻ nghiêm trọng, con có đau không? Lần sau mẹ sẽ nói với ba con nhẹ tay một chút, dù sao cũng là ngưòi một nhà mà." 
Cô dừng lại, nhìn ba ta: 
"Bà không cảm thấy những lời đó buồn nôn lắm sao? Giống như con ngưòi của bà vậy, nó chỉ khiến tôi cảm thấy kinh tởm." 
Bà ta cũng quay đầu, nhìn cô: 
"Con gái nhỏ à, con còn quá nhỏ để chơi với mẹ. Hãy học hỏi thêm đi. Lần sau tốt nhất đừng nói những lời như vậy trước mặt ba con, để tránh bị đòn, nhìn con bị đánh, mẹ cũng đau lòng lắm." 
"Ồ ra vậy? Đúng là phải cảm ơn bà đã nhắc nhở." 
Giọng nói cô đầy chế giễu. Sau đó cô giật tay ra khỏi bàn tay của bà ta, trước khi đi còn nói: 
"Lần sau bà làm ơn đừng chạm vào người tôi, nếu không lại mất công tôi phải tắm rửa thêm hai giờ đồng hồ. Bà biết đấy, thời gian đó tôi dùng để học hỏi bà về việc gia tăng độ dày cho da mặt. Mà tôi bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472236/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.