Tiếng nhạc du dương kết thúc, nhưng dường như tất cả mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi cảnh kinh diễm ban nãy. Sau một vài giây thất thần, tiếng vỗ tay vang lên khắp sảnh chính. Rồi, lại những lời khen, bàn tán: 
“Ôi, thấy chưa, nam nữ thần của chúng ta thật đẹp đôi quá mà.” 
“Hai người họ cứ như trong chuyện cổ tích bước ra vậy đó.” 
“Aaa, mấy người có nhìn thấy không? Ban nãy nam thần của chúng ta cười đó.” 
“Đúng vậy, đúng vậy, cả nữ thần cũng cười nữa, thật là kinh diễm quá đi a.” 
“Ahuhu, tui là tui ghen tị với nhan sắc của nữ thần quá nha. Tui trang điểm mất hai tiếng đồng hồ mà vẫn không bằng nữ thần.” 
“…” 
Tiếp đó, các cặp đôi thay nhau bước vào chính giữa sân khấu, bước từng bước theo điệu nhạc. 
Hàn Tiểu Tịch ngồi cùng anh ở một chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng, từ từ thưởng thức miếng bánh ngọt trên đĩa. Anh không nói gì, không làm gì, chỉ nhìn cô, khiến cô hơi mất tự nhiên. 
Cô nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt anh, cười tươi nói: 
“Sao đây? Cậu muốn nói gì à?” 
Anh cũng cười nhẹ, đưa tay vén lọn tóc xõa trước mặt cô sang, nói: 
“Không có gì. Cậu đẹp lắm.” 
Cô càng cười tươi hơn, đưa tay xoa xoa má anh: 
“A cám ơn. Mình nhận ra nhé, cậu dạo này hay nói những lời như này lắm đó.” 
Anh bắt lấy bàn tay cô, đưa đến bên miệng, hôn nhẹ lên, sau đó, nhìn cô với anh mắt dịu dàng: 
“Không thích sao?” 
Cô bị hành động kia của anh làm cho mặt đỏ tim đập nhanh, cô cúi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472231/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.