🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Lãnh Hải tức giận, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, hình dáng này... sao lại giống đến thế. Ông ta thoáng ngơ người, đây là con gái của ông sao, tại sao lại trở nên lạnh lùng như vậy? Hay là... nhưng ngoài ông ta ra, đâu có ai biết chuyện đó.
Hàn Lãnh Hải không nghĩ nữa, gạt bỏ mọi suy đoán kia đi, đúng là vô lý mà, chẳng qua là Tiểu Tịch không muốn có mẹ kế thôi. Nhưng, lấy Chu Bạch Liên, ông ta nhất định phải làm được.
Hàn Lãnh Hải quay lại dỗ dành Chu Bạch Liên và Hàn Đồng Tư:
"Bạch Liên, em đừng quá lo lắng, chỉ là Tiểu Tịch còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện, đành để em phải chịu tủi rồi. Nhưng em đừng buồn, anh sẽ không để nó ảnh hưởng đến quyết định của mình."
Chu Bạch Liên cắn môi, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu đuối, đáng thương. Bà ta nhìn ông, lắc đầu, nước mắt rơi xuống, giọng mềm mượt nói:
"Em không sao, Tiểu Tịch chắc vẫn còn nhớ đến mẹ nó, mà nó cũng nói đúng, em không có tư cách làm mẹ nó. Em xin lỗi, vì em và Tiểu Tư mà khiến hai cha con anh cãi nhau, khiến Tiểu Tịch tức giận, là em không tốt, tất cả là do em..."
Nói xong, nước mắt bà ta càng tuôn ra nhiều hơn, bộ dạng cực kỳ đáng thương. Hàn Đồng Tư thấy mẹ mình khóc liền nói:
"Chị Tiểu Tịch hình như không thích con, chị ấy ghét con, hay là, ba, con và mẹ vẫn ở chỗ cũ thì hơn, như vậy chị Tiểu Tịch sẽ không giận nữa, sẽ không ghét con và mẹ con, cũng không cãi lại lời ba nữa. "
Nghe lời này thì có vẻ là đứa con ngoan đang cố khiến cho chị gái mình nguôi giận. Nhưng nghe rõ hơn một chút thì lại cảm thấy, cô chị gái này vì việc nhỉ mà so đo với mẹ kế và em gái, là đứa không biết điều.
Hàn Lãnh Hải nghe cô ta nói vậy, liền giở giọng dỗ dành con gái yêu:
"Tiểu Tư, chị con tính tình không tốt, con không cần để ý đến nó, đây là nhà của con, con còn muốn dọn đi đâu. Ba đã có lỗi với mẹ con khi bây giờ mới cho mẹ con danh phận, con lại chỉ vì Tiểu Tịch mà muốn chuyển đi? "
Hàn Đồng Tư cắn môi dưới:
"Nhưng... "
Không để coi ta nói hết, Hàn Lãnh Hải chen vào:
"Không nhưng nhị gì cả, ba đã chuẩn bị mọi thủ tục chuyển khẩu và đăng ký kết hôn với mẹ con rồi, từ giờ trở đi, con chính thức là con gái ba. Hơn nữa, ba cũng đã hoàn thành thủ tục nhập học của con vào trường mà Tiểu Tịch đang học rồi, con chỉ cần ở đây rồi đi học bình thường, những chuyện khác cứ để ba giải quyết."
Hàn Đồng Tư im lặng, khẽ gật đầu. Chu Bạch Liên đứng bên cạnh, không nhịn được khẽ cong môi, bà ta thầm nghĩ:
"Hàn Tiểu Tịch, chuyện này mới bắt đầu thôi. "
Hàn Tiểu Tịch sau khi về phòng, nhớ ra mình quên chưa cầm sách kiến thức liên quan đến kinh tế thế giới. Dù không muốn đi xuống, nhưng không còn cách nào khác, cô vẫn phải đi.
Nhưng bước gần xuống hết cầu thang, cô lại được chứng kiến cảnh một nhà ba người đang an ủi nhau, còn nghe những lời nói khiến cô phỉ nhổ trong lòng.
Cô buồn nôn chết đi được, trong lòng dâng lên cảm giác chua sót. Cô chạy ngược lại lên phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô phải đi hóng gió mới được, ở trong căn nhà kia chỉ khiến cô thấy ngột ngạt, kinh tởm thôi.
Cô cứ bước đi, không phương hướng, không mục đích. Nhưng thế nào lại đi đến nhà của Hạ Thiên Vũ chứ?
Cô do dự, dù sao cũng đến đây rồi, hay gọi anh đi cùng mình. Nhưng anh có bao giờ làm những chuyện vô bổ như này đâu.
Đang phân vân, cửa nhà bỗng mở, Hạ Thiên Vũ từ trong bước ra, khuôn mặt đẹp trai có nét ngạc nhiên.
Hai ngưòi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, nhìn nhau, không ai nói lời nào. Cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô liền quay mặt đi chỗ khác, anh cũng ho nhẹ vài câu rồi nói:
"Muộn rồi, sao lại ở đây? "
Cô trả lời:
"Có tâm sự, không muốn ở nhà. Mà muộn rồi, cậu ra ngoài làm gì? "
Anh thành thật nói:
"Có cảm giác ai đó đứng ngoài cửa nên ra xác nhận thôi, ai ngờ lại là thật. "
"Ừm. Cậu... có thể đi dạo cùng mình một chút được không? "
Cô còn đang nghĩ anh sẽ từ chối, thì lại nghe thấy:
"Được. "
Sau đó anh bước ra ngoài, khóa cửa lại, đi lên hai bước, thấy cô vẫn đứng bất động, anh liền quay lại, cầm tay cô kéo đi.
Buổi tối mùa thu thời tiết mát mẻ, mùi hoa sữa thơm ngào ngạt theo gió lan tỏa, dưới ánh đèn đường, giữa bao nhiêu dòng xe đang hối hả chạy, một đôi nam nữ trẻ tuổi vừa đi, vừa nắm tay, không ai nói gì.
Trông họ thật giống như đang hẹn hò, thật lãng mạn.
Hàn Tiểu Tịch vẫn cứ đi theo anh, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay mình, mặt cô đỏ hồng, nhưng sao cô lại không bài xích với bàn tay của anh chứ.
Đến một công viên, anh chọn một chiếc ghế dưới cột đèn. Anh phủi ghế sạch sẽ, sau đó cả hai ngồi xuống, anh dựa vào tựa ghế, chậm rãi hỏi:
"Có tâm sự? "
"Ừm. Cậu có muốn nghe không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.