2 năm sau
- ----------
"Thiên Vũ! Sao cậu luôn để mặt lạnh vậy? Cậu cứ như thế, sau này sẽ không ai chơi cùng đâu."
"Tớ không cần họ, cậu chơi với tớ là được rồi!" Nói xong, Hạ Thiên Vũ nở một nụ cười.
"Lần đầu tớ thấy cậu cười đấy, câu cười lên nhìn đẹp lắm."
"Cảm ơn! Chúng mình sắp vào lớp 1 rồi, cậu đã chuẩn bị gì chưa?"
"Đương nhiên rồi, mẹ tớ nói hôm nay mẹ sẽ cho tớ bất ngờ đấy!"
"Ừ"
Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ đang nói chuyện vui đùa thì tiếng bác Lâm vang lên: "Tiểu Tịch! Tiểu Tịch!"
"Cháu ở đây ạ!" Hàn Tiểu Tịch giơ tay lên vẫy bác Lâm. Thấy Tiểu Tịch đang ngồi dưới gốc cây, bác Lâm liền chạy đến. Tiểu Tịch thấy trên mặt bác có sự lo lắng, liền nói: "Cháu chơi với Thiên Vũ, không có chuyện gì đâu ạ." Sau đó Hạ Thiên Vũ cúi đầu chào bác Lâm. "Tiểu Tịch, mau về thôi, mẹ cháu xảy ra chuyện rồi!" Hàn Tiểu Tịch ngẩn người ra, nhanh chóng hỏi: "Mẹ... mẹ cháu làm sao cơ? Mẹ cháu bị làm sao?" Khuân mặt lo lắng, sợ hãi, cả người run cầm cập. "Mẹ cháu đang trong bệnh viện, hình như là bị tai nạn giao thông, chúng ta cùng đến bệnh viện thôi, sợ là không kịp nữa rồi..." "Vâng vâng ạ, chúng ta đi thôi" Hàn Tiểu Tịch đang định đứng dậy, nhưng chân không còn sức lực, liền ngã xuống, may mà được Hạ Thiên Vũ đỡ " Cháu đi cùng hai người được không ạ?" Bác Lâm lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Ba người cùng đến bệnh viện, đều có chung một tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472205/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.