Giang Thải Dĩnh vừa nhéo xong liền thấy chính mình xuống tay quá nặng, nhịn không được mà nhìn Giang Thần Hi, trong lòng vô cùng hối hận. Thấy sắc mặt của anh, cô vội nuốt lời đến miệng trở về.
Giang Thần Hi biết Giang Thải Dĩnh đang tức giận, chỉ là không ngờ em gái lại xuống tay với mình nặng như vậy.
Cảm nhận được hai anh em đang có chút khác thường, Ngô Tuyết ngẩng đầu quan sát Giang Thần Hi, sốt ruột hỏi: "Anh Thần Hi, sắc mặt anh sao lại tái nhợt như vậy? Anh bị sao thế?" Vừa nói cô vừa đi tới đỡ Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi lắc đầu: "Không sao, chỉ là chuột rút tay mà thôi, qua một lúc sẽ khỏi."
Ngô Tuyết nghe vậy liền vội giật lấy đồ trong tay Giang Thần Hi, tự mình mang theo. Giang Thần Hi không xoay người nhìn cô, coi như ngầm đồng ý, trong lòng nghĩ sắp tới cửa trường học rồi, lát nữa sẽ bắt taxi tới bệnh viện.
Giang Thải Dĩnh nhìn Giang Thần Hi và Ngô Tuyết "ái muội" như vậy, tâm trạng càng phẫn nộ.
Một mình Giang Thần Hi đi lên trước gọi xe, dường như cố tình tách biệt với hai người. Nói với tài xế một câu, anh mới quay đầu vẫy tay với các cô. Trong lòng Giang Thải Dĩnh tuy phẫn hận, nhưng đối tượng phẫn hận cũng là Ngô Tuyết, cô đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà chán ghét Giang Thần Hi.
Giang Thải Dĩnh dù sao cũng mang trái tim của trẻ con, đương nhiên sẽ nhịn không được mà hỏi Giang Thần Hi nơi bọn họ sắp tới. Mà Giang Thần Hi trước sau đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975588/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.