Loan Mộng nhìn "Quán cơm" trước mặt, trong lòng không khỏi suy nghĩ: Đây là "quán cơm" Giang Thần Hi nói sao? Rõ ràng là nhà hàng năm sao mà!
Cô nhìn Thẩm Duy Nhiên, chỉ thấy cô quay đầu nhìn Giang Thần Hi, cũng không nói gì. Tâm tư của anh, cô nào biết!
Vừa vào cửa, phục vụ liền dẫn ba người lên lầu hai, vị trí ngay sát cửa sổ, bọn họ có thể từ đây nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Loan Mộng ngẩng đầu đánh giá môi trường xung quanh, thầm nghĩ: Giang Thần Hi cũng lo lắng quá rồi, dùng một bữa cơm mà cũng tốn nhiều tâm tư như vậy, cho dù là bố trí hay cách phục vụ đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Có điều, không biết tâm ý của cậu ấy có thể duy trì bao lâu. Người mà, sẽ có một lúc phải thay đổi.
Phục vụ mang lên hai món, chính là sườn heo chua ngọt và cá chua ngọt mà Thẩm Duy Nhiên nhớ mãi không quên. Quả nhiên, vừa thấy đồ ăn, hai mắt cô sáng rực. Không còn giữ hiện tượng thục nữ, cô bắt đầu nhấm nháp món ăn yêu thích của mình, vừa ăn vừa gấp miếng sườn heo chua ngọt cho Loan Mộng, ý bảo cô ấy cùng ăn.
Giang Thần Hi thấy Thẩm Duy Nhiên gắp đồ ăn cho Loan Mộng, đáng thương nói: "Duy Nhiên, mình cũng muốn."
Nhìn chàng trai như ánh mặt trời lại đi bán manh như vậy, Thẩm Duy Nhiên trợn to hai mắt: "Cậu không tự gắp được à, đâu phải đứa trẻ ba tuổi đâu chứ?" Lúc nói chuyện, trong miệng cô còn không ngừng nhai miếng sườn heo chua ngọt, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/236558/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.