"Mộng Mộng, sao mặt cô đỏ vậy!" Thẩm Duy Nhiên thấy Loan Mộng vội vã chạy về, cố tình trêu đùa.
"Duy Nhiên..." Loan Mộng nũng nịu, có điều sự làm nũng này chỉ dành cho mỗi Thẩm Duy Nhiên, cô chưa từng làm thế với Trần Tĩnh.
"Được rồi, hai người các cậu đừng làm loạn nữa, đã muộn thế này, chúng ta mau về thôi."
Sự hữu nghị của ba người dường như không chân thật như vẻ ngoài, có lẽ có một người mãi không thuộc trong đó.
Trần Tĩnh có thể nhìn họ ồn ào, tùy ý để họ kẽo uống nước, nhưng cô chưa từng chủ động tạo chủ đề.
Ban đêm ở thành phố A luôn cho người ta cảm giác như mộng như ảo, mà các cô chẳng qua chỉ là một hạt bụi.
"Sáng mai có tiết không?" Thẩm Duy Nhiên vừa vận dụng kỹ thuật lái xe thành thạo vừa gặm bắp rang, dường như hai từ an tĩnh chẳng có liên quan đến cô, nếu bạn cho rằng cô an tĩnh thì đó chắc chắn là ảo giác.
"Không có, sao vậy..." Trần Tĩnh vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, bỗng nghe Thẩm Duy Nhiên hỏi thế, theo bản năng trả lời.
"Không có tiết đương nhiên tốt rồi..." Thẩm Duy Nhiên không che giấu sự hưng phấn, cứ như gặp bất cứ chuyện gì cô đều có thể đối mặt, nhưng sầu bi trong nụ cười của cô lại như chưa từng tan đi."
Con gái đa phần đều nhạy cảm.
"A Tĩnh... Cậu sao vậy? Có tâm sự gì hả?" Thẩm Duy Nhiên quan tâm hỏi thăm.
"Tớ... Tớ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/2075517/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.