Về đến nhà, tôi không quên gửi lời cảm ơn đến Lục Vương Nguyên và chào tạm biệt họ.
Về nhà, Lục Sam kể tường tận mọi chuyện cho Lục Vương Nguyên nghe, anh ta biết chuyện thì nổi cáu, cô em gái anh ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà lại có kẻ dám bắt nạt ư, lần này Bạch Thiên Hoa chết chắc rồi.
Người ta vẫn luôn truyền tai nhau rằng anh trai của Lục Sam là một người giàu có tiếng trên thủ đô, có thể nói là giàu nhất thủ đô. Nhưng Lục Sam vẫn luôn mặc kệ những lời đồn đó, chẳng phủ nhận cũng chẳng khẳng định. Nghe đâu anh ta tự lập nghiệp bằng 2 bàn tay trắng cùng người yêu nên ai cũng nể.
Sáng hôm sau, cả trường đều trầm trồ với chiếc xe Bugatti màu đen sang trọng đậu ngay trước cổng trường, Lục Sam bước ra khỏi xe khí chất của một tiểu thư kiêu kì khiến ai cũng nhìn không chớp mắt.
Lục Sam tạm biệt anh trai đi lên lớp, còn Lục Vương Nguyên thì lên thẳng phòng hội đồng kiểm tra.
Anh ta hiên ngang ngồi sofa, lũ hội đồng thì bưng trà kính nước như 1 lũ rùa rụt cổ. Lục Vương Nguyên lên tiếng:
- Tôi không muốn nói nhiều, ai là kẻ tráo bài thi thì tự giác đi, đừng cố chấp. Đến khi tôi giao bằng chứng ra mà chưa khai thì xác định cả lũ các người một gông đê.
Các lão già hội đồng hoảng loạn, chúng liên tục đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng cũng có 1 tên tự lòi đuôi cáo. À, là lão Lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-kho-quen-2/2772981/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.