Mục Hạo Nhiên đứng thẳng người nhưng cánh tay đang ôm lấy Trương Diễm Diễm vẫn không buông xuống. Anh dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn cô, cả khuôn mặt toát lên vẻ không đứng đắn.
Trương Diễm Diễm ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt cô hiện vẻ ủy khuất, giống như đang hờn dỗi. Cô nhấc chân, dẫm mạnh xuống bàn chân của anh nhưng dường như Mục Hạo Nhiên đã biết trước cô sẽ làm như vậy. Vậy nên anh rất nhẹ nhàng liền có thể tránh được mấy lần ‘phản công’ của cô.
“Tôi! Không! Cần! Anh! Ôm!” - Trương Diễm Diễm dẫm liền mấy phát nhưng lần nào Mục Hạo Nhiên cũng đều linh hoạt tránh được.
Trương Diễm Diễm nằm trong vòng tay ấm áp của anh, mỗi lần anh tránh thì cô đều tiếp tục bị anh kéo đi theo, kéo đến sát gần anh hơn.
“Vậy sao? Nghe nói người nào đó hôm qua còn than rằng trời lạnh rồi! Tôi vì không muốn ‘bỏ lỡ em’ nên đã ‘ôm lấy em’ rồi còn gì!”
Lời của anh nói ra thật sự rất giống đang bày tỏ tình cảm khiến người ta nhịn không được mà nghĩ nhiều hơn một chút.
“Anh…” - Trương Diễm Diễm ngước mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi đen láy của Mục Hạo Nhiên. Cố gắng phân tích xem lời anh nói có mấy phần đáng tin.
Mục Hạo Nhiên thấy cô nhìn vậy cũng dần thu lại vẻ ngả ngớn, nghiêm túc nhìn cô.
“Mục! Hạo! Nhiên! Em làm gì con gái nhà người ta thế hả?!” - Châu Mỹ Anh chẳng biết từ đâu đi tới véo lấy tai của Mục Hạo Nhiên nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khi-trai-tim-rung-dong/3369608/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.