Hạ Ngọc nghe vậy thì cuối cùng trên môi cũng đã nở một nụ cười, thật ra...có trời mới biết khi nghe anh nói vậy, trái tim nhỏ bé của cô thiếu chút đã nhảy ra ngoài.
Đột nhiên, cách tay của Hạ Ngọc bị Lục Duy Tùng mạnh mẽ kéo vào lồng ngực vững chắc của mình, Hạ Ngọc nhất thời ngây ngốc, chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe Lục Duy Tùng nói một tiếng.
"Xin lỗi!" - Anh hơi cúi người.
Hạ Ngọc nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một người đang bê một chiếc thùng nặng có vẻ khá nặng đi về phía ngược lại. Người nọ đi qua thấy Lục Duy Tùng nói vậy thì cũng không tỏ vẻ cáu kỉnh, gật đầu nhẹ một cái thay cho lời nói.
"Đứng ở đây chờ mình!" - Lục Duy Tùng buông tay cô ra, liền đó chạy về phía người nọ.
Người nọ cái thùng rất cồng kềnh khiến anh khó khăn trong việc nhìn đường. Đột nhiên, chiếc thùng nhẹ lại, anh đưa mắt nhìn về phía Lục Duy Tùng, tươi cười nói.
"Cảm ơn cậu nhé!"
Lục Duy Tùng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngọc, chỉ sợ cô đã đi mất nhưng Hạ Ngọc rất nghe lời, đứng yên đó không hề nhúc nhích. Thấy anh nhìn về phía mình, Hạ Ngọc khẽ mỉm cười, thật ra chỉ cần Lục Duy Tùng đứng gần cô một chút ngay lập tức có thể nhìn ra trong đó có bao nhiêu phần gượng gạo. Đợi khi Lục Duy Tùng quay mặt đi, Hạ Ngọc đặt tay lên ngược mình âm thầm thở phào, có trời mới biết ban nãy cô đã hoảng thế nào, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khi-trai-tim-rung-dong/2846530/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.