Hạ Ngọc đứng dậy từ dưới đất, vươn vai một cái, bâng quơ nói.
"Đúng là! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà!" - Dứt lời, cô trực tiếp bỏ vào nhà trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Cô cũng chẳng mảy may quan tâm tới cánh tay của Lãnh Uyển Nhi vừa rồi có bị cô vặn gãy hay không. Ban nãy cô đã khống chế lực đảm bảo chỉ khiến cô ta trật khớp đã là lương tay với cô ta lắm rồi!
Lãnh Uyển Nhi cô ta đây là tự làm tự chịu, hổ không gầm thì lại tưởng rằng cô là Hello Kitty, nghĩ rằng ai cũng là thảm trải nhà để cô ta tùy tiện dẫm đạp lên sao? Ai cho cô ta lá gan lớn như vậy để tùy ý làm càn chứ!? Đúng là tự cao tự đại, không dạy dỗ cô ta một chút thì cô ta vĩnh viễn cũng không biết thế nào là trời cao đất dày! Không biết rằng không phải ai cô ta cũng có thể để tùy ý lên mặt!
Lãnh Uyển Nhi ngồi dưới đất, ôm cánh tay bị Hạ Ngọc vặn trật của mình đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Mục Hạo Nhiên đang đứng ở cửa. Đảo mắt một cái cô ta âm thầm tính toán trong lòng, nếu lợi dụng tình hình hiện tại của bản thân mà tỏ ra yếu đuối một chút, liệu có phải Mục Hạo Nhiên sẽ bị ả làm cho mềm lòng hay không?
Nghĩ gì làm nấy, Lãnh Uyển Nhi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nước vừa rồi đã chuyển thành những giọt nước mắt, đua nhau rơi lã chã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khi-trai-tim-rung-dong/2846518/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.