Nhìn vẻ mặt tự đắc của Mục Hạo Nhiên, Trương Diễm Diễm chỉ biết á khẩu. Con người của anh lúc nào cũng vậy, cho dù có thật sự nghe ra ý tứ mỉa mai trong lời nói của người khác thì vẫn có thể bày ra cái vẻ mặt hờ hững bất cần như thể bản thân chỉ là một người ngoài cuộc đang xem kịch vui vậy!
Cô liếc anh một cái, không tiếp lời mà trực tiếp phớt lờ anh, quay người tiếp tục chế biến đồ ăn. Người khác mà bị phớt lờ như vậy, không thẹn quá hoá giận mới là chuyện lạ! Ấy vậy mà Mục Hạo Nhiên lại chẳng tỏ vẻ gì là tức giận, ngược lại người tức giận có khi phải là Trương Diễm Diễm. Vẻ mặt cợt nhả không nghiêm chỉnh mang theo vài tia gợi đòn của Mục Hạo Nhiên thật sự khiến cho người ta tức muốn sôi máu, đáng tiếc lại chẳng thể làm gì được anh lên đành phải chịu.
Mục Hạo Nhiên kéo chiếc ghế ở bàn ăn lại bên cạnh bệ cửa sổ. Anh ngồi lên đó, bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng, đường gân tay cuồn cuộn. Phía trong lòng bàn tay còn có vài vết chai sạn có lẽ là do thường xuyên tập bóng mà thành. Anh cầm lấy một miếng giấy màu hồng và chiếc kéo, bắt đầu cắt dán những mảnh giấy lên thân con kì lân được đan bằng tre.
Thông thường thú đập kẹo sẽ được làm bằng bìa carton nhưng những con kì lân như vậy chỉ được dùng một lần, không thể tái sử dụng. Vậy nên, Mục Hạo Nhiên đã đặc biệt đặt làm một con kì lân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khi-trai-tim-rung-dong/2846507/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.