Nghe tiếng mở cửa, mẹ Hạo Thiên trong bếp đã đi ra, niềm nở chào đón.
“ Nhật Hạ đến rồi hả con.”
Nhật Hạ mỉn cười cúi đầu chào.
“ Dạ thưa bác con mới đến.”
“ Đi đường có xa lắm không con?”
“ Dạ không xa lắm ạ. Trường con cũng gần đây ạ.”
“ Sau này con cứ để Thiên nó qua, dạo này ngoài đường khói bụi thì ô nhiễm.nắng thì lại gắt, cực con lắm.”
Hạo Thiên bên cạnh nghe thấy bất bình
“ Rồi con trai mẹ thì không cực?”
“ Cũng biết mở miệng nói hai từ “con trai” mà còn dám hỏi, không sợ học trò cười ak?”
Anh liếc ngay sang Nhật Hạ. Đúng là cô đang cười thật. Gặp được ánh mắt của thầy liền thu nụ cười lại ngay.
“ Ak. Dạ con có chậu hoa hồng biếu bác ạ. Con không biết bác thích màu gì nên mua màu đỏ, nếu bác không thích … con có thể đổi ạ.”
Nhật Hạ vừa lo sợ vừa ngập ngừng đưa chậu hoa lên. Nhưng rất may là mẹ Hạo Thiên rất vui vẻ đón nhận, còn có vẻ là rất thích
“Con bé này. Đến là được rồi còn mang theo quà. Cảm ơn con. Bác đang tìm muốn trồng hoa hồng nhưng chưa biết mua giống ở đâu đây. Giờ thì có rồi.”
Tảng đá nặng nè trong lòng cô nãy giờ, nhanh chóng được thả xuống, Nhật Hạ vui vẻ mỉn cười đáp
“ Con mới là người cảm ơn ạ. Con nghe thầy nói bác có nấu sâm bổ lượng, cảm ơn bác đã nhớ tới con ạ.”
“ Không cần khách sáo. Không cần khách sao. Bác cũng rất thích ăn sâm bổ lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/1730747/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.