Cả hai đều im lặng cùng nhau dựa vào lan can. Hạo Thiên lúc này mới từ tốn hỏi chuyện Nhật Hạ.
“ Gần thi rồi đúng không?”
“Dạ.”
“ Việc học có nặng lắm?”
Nhật Hạ lắc đầu chắc chắn, tuy ngày nào cô cũng phải thức làm bài đến tận khuya.
“ Không đâu ạ.”
Hạo Thiên đặt tay lên đầu cô dịu dàng xoa nhẹ
“ Đừng thức khuya nhiều quá không tốt.”
Nhật Hạ ngước nhìn anh
“ Điều này không phải nên nói cho thầy sao? Người đang bỏ mặc sức khỏe mình rất cẩn thận chính là thầy mà.”
“ Đang nói xỉa thầy sao?”
“ Dạ không. Đang nói sự thật.”
Nhật Hạ đáp rất hiển nhiên và bình tĩnh. Hạo Thiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô đành chấp nhận
“ Được rồi, thầy biết rồi.”
“ Biết gì ạ.”
“ Biết từ giờ về sau phải ăn uống đúng giờ ngủ đúng giấc. Đúng ý của bạn Nhật Hạ chưa?”
Nhật Hạ gật đầu ra vẻ tạm chấp nhận
“ Tạm ổn.”
“ Thái độ em như vậy là sao hả? Tạm ổn?”
“ Thì em đang chờ thầy hành động như thế nào sau lời nói. Làm sao em biết thầy làm thế nào có đúng không chứ. Dạo gần đây thầy bận như thế làm gì có thời gian ăn uống đúng giờ được, chỉ cần thầy không làm việc quá sức là được rồi.”
Hạo Thiên đầy ngạc nhiên nhìn cô rồi rất nhanh chuyển qua cảm xúc khác
“ Chà, Nhật Hạ của chúng ta đang rất lo lắng cho thầy thì phải?”
Nhật Hạ tặng ngay ánh mắt nghiêm chỉnh cho người đàn ông gần 30 tuổi trước mặt này. Sao lúc trước cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/1730745/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.