Nhật Hạ lễ phép cúi chào tạm biệt bác Tôn và anh Nhân.
“ Dạ con về đây ạ. Lần sau con lại đến.”
Bác mỉn cười tạm biệt không quên dặn
“ Khi nào Thảo My và Hoài Thu về, nhớ kêu chúng qua đây, bác sẽ đãi ba đứa một chầu.”
Gương mặt Nhật Hạ thể rõ sự hạnh phúc vui sướng, gật đầu đồng ý
“ Dạ. Khi nào bọn nó về nước, nhất định phải ghé đây rồi ạ.”
Hạo Thiên cũng chào tạm biệt, rồi vỗ vai của Nhân.
“ Chăm chỉ mà học hành nghe chưa, anh đây sẽ giám sát cậu đấy.”
“ Đừng hù em, anh còn bù đắp cho ba con em đấy.”
“ Con về luôn nha bác, con sẽ gọi điện cho bác sau.”
Bác Tôn hài lòng gật đầu, trước khi quay đi còn bồi thêm một câu
“ Hai đứa khi nào có tin vui nhớ thông báo cho ông già này nữa.”
Nhật Hạ liền đỏ mặt gượng cười, quay sang nhìn thầy thì thấy thầy đang im lặng mỉn cười như đồng ý vậy.
“ Dạ? Bọn con đâu có gì đâu. Đâu có gì đâu mà báo tin vui ạ. Thầy ấy là thầy con thật mà.”
Nhìn Nhât Hạ bối rối chối đấy chối để, khiến bác Tôn và anh Nhân đều nhịn cười lấy.
“ Thì bác có nói hai đứa có gì đâu, chỉ muốn nói, nếu một trong hai đứa có dịp gì vui, như tốt nghiệp đại học hay thăng chức gì đó, thì đến đây bác làm món mỳ đặc biệt mừng cho hai đứa. Con bé này, sao lại nhạy cảm như vậy chứ.”
“ Nhật Hạ ak, hay em thật sự có gì đó với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/1730743/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.