Nhật Hạ đang cố gắng bình tĩnh nhất có thể với một mớ cảm xúc ngỗn ngang trong đầu. Nặn ra nụ cười hết sức miễn cưỡng và quan ngại, ấp úng nói
“ Hay không vào nữa… Ra tiệm nét… nào đó gần đây đi thầy.”
Hạo Thiên nhìn con bé bị hù tới xanh mặt lo lắng, thật sự không nhẫn tâm như vậy. Hạo Thiên đưa tay xoa đầu cô khóe miệng lộ nụ cười, giọng điệu mang theo chút sự tin tưởng cho người nghe.
“ Thầy đùa thôi. Bố Mẹ thầy dễ lắm không ăn thịt em đâu. Đừng lo lắng như vậy.”
Động tác xoa đầu bất ngờ này của thầy làm Nhật Hạ bối rối không ít, gương mặt bỗng nhiên nóng lên, tim hình như cũng đang đập nhanh hơn, thầy nói gì ấy nhỉ, thật sự không chú ý được. Cũng không biết bao lâu và như thế nào đã đến trước cửa nhà thầy.
Nhà thầy ở tận lầu 5, khi thầy vừa mở cửa vào nhà đã thấy ba mẹ thầy ngồi ngay ghế giữa đang xem tivi. Thấy thầy về còn dẫn theo người phía sau, lại là con gái nên ánh mắt họ nhìn thầy là sự bất ngờ nhưng rất nhanh chóng được thay bằng sự niềm nở.
“ Ba mẹ. Học trò của con. Có việc cần dùng máy tính nên con đưa lên đây.”
Nhật Hạ lễ phép tiến lên trước khoanh tay cúi đầu chào bậc phụ huynh của thầy.
“ Dạ, con thưa hai bác.Con xin lỗi vì làm phiền ạ.”
Nhật Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt của mẹ thầy như tia X-quang chiếu từ đầu xuống chân của cô, khiến Nhật Hạ không khỏi cứng ngắt người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/163175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.