Nhật Hạ xong bài ngồi buồn chán kế bên thầy, không chịu về mà cũng chẳng muốn về vì còn sớm nên lâu lâu cô sẽ quay sang chóng tay nhìn thầy chờ thầy hỏi
“ Sao?”
Cô sẽ vui vẻ mà đáp
“ Thầy lúc trước học ngành gì vậy?”
“ Kinh doanh quốc tế.”
Hạo Thiên mắt không rời máy tay không rời bàn phím “nhàn hạ” trả lời cô.
“ Thầy lúc trước là sinh viên top trong trường đúng không?”
“ Ừ”
“ Thật á? Thật á? Thầy đứng hạng mấy vậy?”
“ Hạng ba.”
Nhật Hạ ngồi dựa ra ghế mà cảm thán “ woaa”. Rồi một mình tự ngồi tưởng tượng lúc sinh viên thầy ra sao, chắc là một sinh viên gương mẫu nhàm chán, suốt ngày bị cuồng học giống như cuồng việc như bây giờ.
Kết quả sau buổi café hôm đó, sau một hồi đùng qua đẩy lại, phần thắng thuộc về Nhật Hạ, cô sẽ nợ Hạo Thiên một chầu nước để cảm ơn thầy đã hướng dẫn bài cho cô. Nhưng điều kiện khắc nghiệt theo sau là cô sẽ trả nếu cả hai tình cờ lần nữa gặp nhau ở quán. Nghe xong hình như phần thắng cũng không phải thuộc về Nhật Hạ hoàn toàn nhở.
“ Nhật Hạ! Nhật Hạ!”
Nhật Hạ giật mình ngơ ngác nhìn thầy. Cả lớp cũng đang ngơ ngác nhìn cô. Thầy đã kêu cô nãy giờ nhưng đều không thấy cô phản ứng.
“ Dạ?”
“ Đang giờ học mà em đặt tâm trí đâu vậy hả? Đi ra ngoài rửa mặt tỉnh táo cho tôi rồi vào.”
Nhật Hạ bị Hạo Thiên quát mà không khỏi run. Lớp cũng bị thầy làm cho sợ một trận. Im re
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/163172/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.