Đêm đã về khuya, khu phố Phan Đình Phùng chìm trong màn đêm tĩnh lặng, đường phố vắng vẻ, nghe xa xa tiếng dép loẹt quẹt trên vỉa hè của người bán hàng rong vẫn đang vất vả mưu sinh. Hạ Vi bởi vì ở nhà mới chưa quen, lại thêm một màn náo loạn vừa rồi thành ra mất ngủ. Cô uể oải đi lại trong phòng, chần chừ một hồi cũng dứt khoát mở cửa ra ngoài ban công đứng nhìn ngắm phố phường về đêm.
Từ trên cao nhìn xuống phố Phan Đình Phùng thơ mộng, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bùi ngùi… Đường phố vắng vẻ, hàng cây im lìm tựa như đang ngơi nghỉ sau một ngày dài mệt mỏi, ánh đèn đường vàng vọt, trầm buồn kéo dài cái bóng dáng nhỏ bé cô liêu của người phụ nữ tần tảo với gánh hàng rong trên vai… Từng cơn gió thu se lạnh ùa về, cuộn mình trên mặt đất làm xao xác những chiếc lá khô trên nền gạch rêu phong… Tất cả tạo nên một khung cảnh trầm mặc, cô tịch làm gợi lên biết bao hoài niệm của một tâm hồn yếu đuối cùng non trẻ trong cô.
Nỗi nhớ mẹ da diết đang điên cuồng giày xéo trái tim cô. Nhiều người nói cô ngu ngốc vì đã mười bảy tuổi rồi mà sao lại không biết tự quyết định tương lai cho mình? Tại sao lại đi theo người cha bỏ rơi mình mười mấy năm trời để rồi nhận lấy những đắng cay?... Cô không biết phải nói sao ngoài nụ cười chua chát… Mẹ cô, thế giới nhỏ của cô, người mà cô vẫn luôn yêu quý và tôn kính suốt cuộc đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-do-em-co-anh-ii/66104/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.