Ái Du vẫn cố gắng lịch sự với anh chàng ngồi trước mặt, vì nếu cô vội vàng chạy đi thì buổi xem mắt này sẽ nát bét, cuối cùng đến tai ông cụ Ngọc và đương nhiên kết quả là nhập ngũ chào đón bạn…
Bỗng điện thoại Ái Du tít lên một cái, là Nhất Thiên nhắn tới.
“Em đang ở đâu đấy?”
Bên kia Bảo Anh giơ điện thoại cho cô xem, là Minh Triết nhắn:
“Mày đang ở đâu???”
Ái Du ôm mặt, cuộc đời thật sự quá trái ngang mà… Anh chàng họ Lý ngồi đối diện cô cười xã giao:
“Nếu mọi việc ổn thỏa, lúc nào em 18 tuổi chúng ta đăng kí kết hôn luôn được không?”
“….” Cô đang nghe cái quái gì thế này???
“Anh tin là em cũng bị bố mẹ ép có người yêu giống anh, vậy đợi em tốt nghiệp cấp 3 rồi chúng ta kết hôn nhé, để che mắt bố mẹ. Sau này anh làm gì kệ anh, em làm gì kệ em, cứ thoải mái không ai quản thúc ai có được không?”
“Khụ…khụ…” Đây có được coi là cặn bã không hay là EQ quá thấp vậy???. “Em xin lỗi, em chỉ đến đây để…”
“Thú vị nhỉ? Mới gặp nhau lần đầu thôi mà đã nói chuyện kết hôn rồi à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Nghe như kiểu từ âm vực phát ra.
“Hai anh cũng hay ho thật đấy, vẫn còn dám ngồi yên vị ở đây à?” Một giọng khác vang lên.
Bảo Anh và Ái Du khẽ ho khan một tiếng, cúi gằm mặt, hai người này…đáng sợ quá đi!!! Tội nghiệp Tiểu Lý và Tiểu Trương, cong đuôi chạy ngay khi thấy khuôn mặt “tăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724138/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.