Ái
Du tỉnh dậy đã thấy bây giờ là 7 rưỡi, lòng thầm nghĩ chưa đến giờ hẹn nên cô cứ
ung dung thôi. Ngồi dậy, đánh răng, rửa mặt. Tự lấy lí do là sáng sớm nên để
tóc xõa và quần áo ngủ cho cơ thể được mát mẻ và thoải mái cho một ngày dài
năng động (Tác giả: Đoạn này nghe giống quảng cáo nhỉ?). Cô chạy rầm rập từ tầng
3 xuống làm thằng em đang vừa bấm điện thoại vừa cầm bàn chải đi đi lại lại
trong tầng 2 giật bắn mình:
“Chạy
gì như voi thế bà?”
“Kệ
tao!”
“Xời,
anh rể tui mà thấy thì nghĩ sao đây?”
“Hố
hố, Nhất Thiên sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của tao nha mậy!”
“Hình
như anh thấy rồi thì phải.”
Một
giọng nói vang lên. Ái Du cười hì hì lấy lệ, đi ra như không có chuyện gì khoác
tay Nhất Thiên đang đứng ở đầu cầu thang. Anh cười cười:
“Không
cần phải tỏ ra như thế. Anh thấy em rất dễ thương, sau này ở cùng anh không cần
phải giấu.”
“Vâng
vâng vâng vâng, em sẽ mãi mãi không giấu gì anh, được chưa?”
Nghĩ
lại câu nói của mình Ái Du thấy sai sai, nhưng thôi kệ. Chỉ có tên nào đó đang
cười rất nham hiểm, rõ ràng là Nhất Thiên đã từ câu trên và câu dưới suy ra được
điều gì đó roài. Anh nhìn Ái Du, một bên áo của cô lệch sang một chút, vài lọn
tóc đen nhánh xõa trên mảng da thịt trắng muốt bị lộ ra. Nhất Thiên khẽ quay đầu
ra chỗ khác. Ái Du nghiêng đầu:
“Sao
anh vào nhà em được?”
“Nhà
em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724128/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.