Nhất Thiên cùng nhóm bạn đi về từ sân bóng rổ. Trên đường
về khu nghỉ, họ dừng chân ở siêu thị của resort để mua nước. Nhất Thiên đi qua
quầy ăn vặt rồi đứng yên lặng một chút. Hình như cô ấy thích ăn mấy loại bánh kẹo
này thì phải? Nghĩ rồi anh lấy hết chỗ kẹo mềm, bim bim, bánh gạo, bánh xốp, kẹo
dẻo,... trên quầy bỏ vào giỏ. Hào Lỗi nhìn thấy xúc động tâm tình:
“Ôi chiến hữu, cậu mua cho tôi đấy ah?”
“Mua cho cô ấy.”
Chẳng hiểu sao khi nói chữ “cô ấy”, Nhất Thiên lại nghĩ đến
khuôn mặt cười tươi tắn của ai đó, khóe miệng bất giác cong lên. Hào Lỗi bị câu
nói và vẻ mặt của Nhất Thiên làm cho ói ra máu:
“Ôi, ai đó mau an ủi tôi. Ngược cẩu quá rồi!!!”
Minh Triết đi qua vỗ “bộp” một cái vào gáy của Hào Lỗi,
cười đểu:
“Haha, cuối cùng cũng có người chịu trận cùng mình. Này
em giai, tao đây còn bị ngược cẩu lên bờ xuống ruộng mấy ngày cơ!”
“Ai là em giai mày?”
“Hố hố hố!”
Chị thu ngân tròn mắt nhìn giỏ đồ của Nhất Thiên. Tần ngần
một tí rồi chị cười cười:
“Mua cho bạn gái hả?”
Nhất Thiên đang định “ừm” thì ngừng lại, cười khổ. Ừ nhỉ,
cô đâu phải... Bỗng Bạch Lãng ló đầu ra:
“Nó mua cho crush đấy chị ạ!”
“Haha, thì ra là vậy. Chị bảo này em trai, trừ khi crush
của em đã có bạn trai, thì nếu thích phải nói thẳng ra luôn và ngay, chị nói thật,
con gái bây giờ chỉ cần không cẩn thận là có đứa cướp ngay!”
Nhất Thiên gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/163991/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.