Ái Du khoác ba lô, đi ra khỏi lớp thì chắn trước cửa là
Nhất Thiên. Ái Du dương đôi mắt tròn, đầy ngạc nhiên nhìn anh:
“Có chuyện gì vậy, đàn anh?”
Nhất Thiên nhìn đôi mắt của Ái Du, trái tim khẽ run.
“Khụ....tôi tới đưa em về.”
“Hihi, được thôi. Cùng đi nào.”
Ái Du vì hay về cùng Nhã Ân (hôm nay cô bé bóng đèn ấy của
chúng ta đang ho sốt sụt sịt ở kí túc xá) nên theo phản xạ nắm lấy tay Nhất
Thiên kéo đi. Nhất Thiên sống lưng cứng lại, đôi mắt mang vẻ ngạc nhiên nhưng
cũng rung động. Anh nhìn xuống. Bàn tay Ái Du trắng hồng, ngón tay thon thon,
nhưng cổ tay cô thì trông hơi xương xẩu. Hừ, bình thường ăn uống kiểu gì mà để
thế này. Từ bây giờ phải vỗ béo cô lên. Anh hơi cử động bàn tay, nhưng lại như
đánh thức Ái Du. Cô rụt tay lại, đôi mắt có tia hốt hoảng.
“Ách... Thật xin lỗi đàn anh, tại tôi quen thế....”
Quen? Chẳng lẽ cô từng nắm tay những người con trai khác
như thế này? Mặt Nhất Thiên tối sầm lại, sát khí bắt đầu tỏa ra. Mọi người xung
quanh đều chạy trốn khi cảm nhận được mùi giông bão lãnh lẽo quét qua sống
lưng. Nhưng Ái Du vẫn vô tư chạy nhảy như con nai con, tựa hồ như xung quanh
người cô đều tỏa ra ánh nắng. Nhất Thiên cười khổ, em cứ như vậy, làm sao tôi
có thể....có thể...
Bỗng Ái Du cảm thấy xung quanh ấm áp. Cô quay người lại
thì đỏ ửng mặt. Nhất...Nhất Thiên đang ôm cô, và mặt anh chỉ cách mặt cô vài mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/163984/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.