"Xa nhau, vẫn không quên được nhau, chi bằng cho nhau cơ hội..."
Lại 1 cơn mưa nữa đưa tôi và cậu đến gần với nhau hơn. Mưa nặng hạt lắm, toàn những cơn mưa vắt hoài không hết nước. Suốt mấy tháng hè không gặp nhau, chỉ toàn nhắn tin qua Yahoo.
Ngày Lâm từ Hà Nội về, mưa to lắm. Hay tin, tôi liền bắt taxi ra tận sân bay để đón. Nhưng đáng tiếc, đợi mãi, chờ mãi, vẫn không gặp được cậu ấy. Rõ ràng là chuyến bay hạ cánh lúc 3 giờ chiều, tôi đã cố tình đi sớm 30 phút để chờ cậu ấy, chờ đến hơn 5 giờ...
Tôi thở dài cho tay vào chiếc túi vải tìm điện thoại...
Cái đáy túi...
Cái đáy túi...
Bị rọc rách mất rồi, tiền bạc, giấy tờ, cả điện thoại đều bị cỗm sạch. Tôi bây giờ không tiền, không có cách nào để liên lạc với gia đình, hoang mang vô cùng. Tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhìn xung quanh xem điện thoại có rơi ở đâu không, nước mắt ngắn dài chảy đầm đìa. Tôi đứng nhìn cơn mưa ngoài hiên, sân bay cách nhà tôi 20 phút taxi, tôi liền nảy lên ý định điên rồ là đi bộ về nhà. Mưa như vầy thì chả dứt ngay được, đến sáng mai không chừng. Biết vậy tôi đã chạy xe đến đây thay vì sang trọng đi taxi cho an toàn...
Tôi thấy mình đáng thương như con chuột nhỏ, cô đơn, lạnh lẽo đi dưới trời mưa, lạc lõng vô cùng. Tôi đi được đến đâu hay đến đấy. Có mấy cặp tình nhân choàng áo chạy ngang, càng làm tôi tủi thân. Từ trước đến giờ chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-va-ban-cung-ban/82796/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.