Từ lúc ngồi trong xe, tim cô cứ đập liên hồi, nghĩ đến gương mặt yêu nghiệt của anh thì mặt cô liền ửng đỏ. Bác Trần là người lái xe đưa rước cô, thấy mặt cô đỏ tưởng cô bị sốt trở lại liền hốt hoảng hỏi thăm. 
Bác Trần:" Tiểu thư, cô bị sốt sao, mặt lại đỏ như vậy! có cần đến bệnh viện trước không?" 
Cô:" Con không sao đâu, chỉ hơi mệt một chút, bác cứ lái về nhà đi ạ!" 
Chiếc xe dừng lại trước cổng, cô đi xuống đã thấy mẹ cô đứng chờ cô từ bao giờ. 
Bà:" Bảo bối! mau lên con có chụp hình hay quay lại trận đấu không cho mẹ xem nào!" 
Thấy bà hứng thú như vậy cô liền đưa điện thoại cho bà xem vì trước đó cô đã nhờ Vân Mộng quay lại dùm rồi. 
Bà:"Đúng là con gái bảo bối của tôi! ông xem con bé đánh bóng rất xuất sắc này! mau nhìn đi con gái chúng ta thật giỏi!" 
Bà cứ ngồi xem rồi cười miệng thì khen cô mãi khiến cho cô và bố cô nhìn mà bất lực. 
Ông:" Chắc con mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi lát còn xuống ăn cơm!" 
Cô: " Dạ hồi nãy con đã ăn với bạn rồi nên tối con không ăn đâu, giờ con lên phòng trước ạ!" 
Ông:" Ừ! còn lên nghỉ đi, vất vả rồi!" 
Sau khi xem xong mẹ cô liền đem trả điện thoại cô, lúc này cô vừa mới tắm ra thì thấy điện thoại phát sáng thì ra là tin nhắn của Vân Mộng, hẹn cô ngày mai gặp ở trước cổng rồi cùng nhau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-la-em/2968410/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.