Phong khóc, đau đớn trong sự dằn vặt, day dứt của bản thân.
Cậu hận bản thân mình nếu mình nhanh hơn chút nữa có lẽ Vy đã không gặp chuyện.
Phía phòng bên kia, cuối cùng Vy cũng tỉnh lại.
"Ơn trời, con đã tỉnh lại rồi. Tiểu Vy, con có nhận ra bố mẹ không?"
Bố mẹ Vy chạy đến bên cô, lo lắng hỏi han. Tiểu Vy quay qua nhìn bố rồi nhìn mẹ. Cô khẽ gật đầu. Thấy vậy, bố mẹ Vy mừng lắm. Họ sau khi nghe tin con gái mình nhập viện đã bị sốc rất nặng, cuống cuồng tới viện.
"Con có bị đau ở đâu không? Con có đói không?"
Thấy bố mẹ lo lắng, sốt ruột nên Vy đã lên tiếng.
"Con, con không sao bố, bố mẹ đừng lo!"
Vy thều thào, giọng mệt mỏi. Thấy con gái có vẻ mệt mỏi, bố mẹ cô bèn ra ngoài để cho cô được nghỉ ngơi.
Phong bây giờ mới hớt hải, tìm đến được phòng của Vy. Cậu gặp bố mẹ Vy.
"Con chào chú ạ, chú cho con hỏi Vy tình trạng thế nào rồi ạ. Bạn ấy đã tỉnh lại chưa ạ?"
"Phong à, cái Vy nó tỉnh rồi, cũng nói chuyện được rồi nhưng còn yếu và mệt mỏi lắm!"
"Chú cho con gặp Vy một lát được không ạ? Con chỉ xin nói với bạn ấy một câu thôi ạ!"
"Chú e rằng cái Vy chưa muốn gặp ai đâu. Nó khá mệt mỏi sau chuyện vừa xảy ra nên không muốn gặp ai cả."
Phong lúc này tay buông thõng xuống, từng giọt lệ cứ tuôn ra trong vô thức.
"Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-la-cau-ay/2753970/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.