Nét mặt Phong buồn hẳn đi, cậu trở ra phòng khách, ngồi trầm ngâm.
Thấy nét mặt của Phong buồn đi, Tiểu Vy lặng lẽ dọn dẹp tất cả đi. Cô trở ra, mang một đĩa hoa quả đặt trên bàn.
"Phong, cậu ăn đi rồi nghỉ ngơi nhé! Chiều mệt không phải đến đâu, mai mình tự đi học được!"
"Này, đã bảo ăn xong kêu mình ra rửa cho rồi. Tự động làm là sao hả?"
"Lại quát mình rồi, hôm nay quát hai lần rồi nhá!"
Phong nhìn Vy, ánh mắt chứa nhiều sự mệt mỏi. Cậu cắn một miếng táo, rồi chào tạm biệt Vy trở về nhà.
Vy rất ngạc nhiên, chưa bao giờ cô thấy cậu ấy bỏ về với thái độ như vậy cả. Phải chăng đó là khi nhắc về em gái của cậu sao?
Sáng hôm sau, ngày Vy quay trở lại trường học. Vẫn như mọi khi, Phong đã đợi sẵn trước cửa nhà.
"Bánh..., à Tiểu Vy, mau lên sắp trễ giờ học rồi!"
Tiểu Vy hớt hải, chạy từ nhà ra.
"Đi thôi, công tử."
Ngày đầu trở lại lớp sau chuỗi nghỉ dài, Vy cảm thấy có chút gì đó khá hồi hộp, khác nhiều so với ngày đầu đến lớp.
"Phong, mình cứ thấy hồi hộp run run kiểu gì á!"
"Cậu bị bệnh? Vẫn chưa khỏi hẳn à?"
"Không, tại mình lâu mới đi học lại nên tâm trạng có hơi lạ!"
"Cô nương lại suy nghĩ quá lên rồi ấy, chắc không sao đâu. Mà ngồi sau một người đẹp trai như mình cậu phải tự tin lên chớ!"
"Ảo tưởng. Cậu mà đẹp trai á! Cũng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-la-cau-ay/2753960/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.