*** Trong chương 16, mình thông báo ôn thi nên qua tuần Tết mới post tiếp, mà nay rảnh rảnh nên edit thêm 1 chương rồi nghỉ để ôn thi. Các bạn ăn Tết vui vẻ, gặp lại sau Tết:D
Chương 17
"Quý Vân Phi là ai?" Ba nghiêm nghị nhìn vào mặt cô.
Tưởng Tiểu Mễ nói bừa, "Là tổ trưởng môn Toán của lớp con, tại con hay hỏi bài cậu ta nên thêm Wechat cho tiện." Sau khi nói dối, cô sợ chết khiếp.
"Tổ trưởng môn Toán?" Tưởng Mộ Bình lặp lại lần nữa.
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, "Dạ."
Tưởng Mộ Bình ra hiệu cho cô, "Để coi xem có đúng là giảng bài cho con không."
Tưởng Tiểu Mễ, "..." Đã ba đòi xem thì cô không nghe tin nhắn cũng không được rồi.
Tưởng Tiểu Mễ không dám trông mong vào chút may mắn ít ỏi của mình, lần này chắc chắn không thể đi học được nữa. Căn phòng đang ấm thế này, mà lưng cô đã đổ mồ hôi lạnh, cô run lẩy bẩy bấm vào màn hình, điều cô hi vọng nhất bây giờ chính là mình trở thành một người điếc.
Giọng nói quen thuộc của Quý Vân Phi vang lên, [Ăn cơm xong chưa? Mình làm xong hết bài ôn thi hôm nay rồi, cậu có bài nào không làm được thì gửi qua cho mình, đừng sợ làm phiền mình.]
Tin nhắn kết thúc.
Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên mắt mở trâng trâng, không thể nào tin được, tin nhắn có thế thôi hả? Cô vội giấu đi nét mặt sửng sốt của mình, rồi xem phản ứng của ba.
Tưởng Mộ Bình cũng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-do/3161834/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.