“Cậu biết điều đó sao?” Cô ngạc nhiên hỏi bởi cô chưa bao giờ nói với cậu điều này. Viễn Hàn thản nhiên nhìn cô, nói:
“Quân Chính nói nên biết. Có thể kể cho tôi nghe một chút về điều đó không?”
Mộng Vân không biết có nên nói cho cậu biết hay không nhưng nhìn vào đôi mắt của Viễn Hàn khiến cô như bị mê hoặc. Cậu vội lấy tay che mắt của Mộng Vân lại, nói: “Đừng nhìn vào mắt tôi nữa vì nhìn cậu như sắp bị thôi miên ý. Mà nếu cậu không muốn kể thì đừng kể, tôi tôn trọng mọi ý kiến của cậu”
Cô biết bản thân có thể tin tưởng cậu, nên nói: “Ừm, nhưng không hẳn là mơ đến tương lai vì đôi lúc mình mơ đến quá khứ của mình hoặc của người khác”
Cậu ngồi xuống giường bên cạnh bàn học của cô không nói gì chỉ gật đầu. Mộng Vân đặt cây bút xuống, nói: “Cậu tin tôi có giấc mơ như vậy không?”
Viễn Hàn không nói gì chỉ nhìn cô, đang nói tiếp thì bỗng dưng mất điện. Cơ thể Mộng Vân bắt đầu run lên, cô lên tiếng: “Cậu còn ở đây không Viễn Hàn?”
“Tôi vẫn ở đây, sao thế?”
Mộng Vân run run nói: “Mình…sợ…”
Viễn Hàn: “Sợ lắm hả?”
Mộng Vân: “Ừm…”
Viễn Hàn: “Sợ thì lại đây, tôi ôm”
Nói rồi cậu đưa tay ra gần chỗ cô để Mộng Vân bám vào đó tiến đến bên cạnh cậu. Viễn Hàn ôm lấy cô vào lòng, xoa dịu nỗi sợ của cô: “Ngoan nào có tôi ở đây, không sao. Tôi không để con ma nào bắt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-bay-gio-da-co-em/3428701/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.