Thanh xuân trôi qua tựa như một cơn gió, nhưng đó lại là cơn gió mát lành, mang đến cho con người ta những dư vị ngọt ngào mà hạnh phúc của một tình yêu mới chớm. Cô gái ấy cũng vậy, luôn cảm thấy hạnh phúc vì tình yêu mà mình đang có. Cô ghét mái tóc dài của mình, bởi trông nó nữ tính quá. Cô ghét cả cái tên của mình nữa, bởi nó cũng nữ tính không kém. Có phải cứ tóc dài là sẽ nữ tính được đâu. Giống như dù có bao nhiêu váy đầm trong tủ, tôi vẫn cứ muốn mặc quần jeans để chạy nhảy thoải mái. Không giống như Mai, bạn thân của cô, có mái tóc luôn được bện tết cầu kỳ, thích làm đồ handmade, thích mặc mấy đồ bèo nhún hường phấn,… Đi cạnh cô, giống như cô vợ nhỏ nhút nhát hiền dịu, khiến ai cũng yêu thích. Chỉ mình cô biết, con bé đó rõ ràng chẳng có vẻ gì hiền dịu như vẻ bề ngoài.
Cô thích Huân, Huân là một người ấm áp. Đôi lúc cô hay làm cho Huân bực. Dù khó chịu đến mấy, cậu ấy vẫn chỉ mím môi lại mà nhìn cô đầy bất lực. Tóc cậu ấy cắt ngắn gọn gàng, cặp kính cận lúc nào cũng nằm đúng chỗ. Áo luôn cài kín tất cả hàng cúc, tay áo luôn được xắn lên một cách gọn gàng. Tại sao cô lại thích cậu ấy nhỉ? Chính cô cũng chẳng biết nữa.