Y Y vui vẻ nhắn tin giục Tiểu Mễ mau ra chỗ sân bóng rổ gần nhà. Tiểu Mễ dụi dụi cặp mắt vẫn còn đang buồn ngủ của mình, nhắn lại một câu
" được". Y Y đọc xong thở dài nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt long lanh khi thấy đàn anh đang chơi bóng rổ, thân hình săn chắc, múi nào ra múi đó.
"Anh Nhất Trạch thật sự là đẹp trai quá đi à."
Y Y không rời được mắt, không để ý đến bên trong An Đoàn đang nhìn chằm chằm, cậu đứng dậy đập mạnh vào hàng rào. Cô lùi lại theo phản ứng, nhưng thật xui xẻo chân Y Y vấp vào hòn gạch ngã xuống đường. An Đoàn thấy hành động của mình phản tác dụng bất lực.
"Người gì mà vừa yếu đuối còn hay thích sinh sự."
"An Đoàn cậu còn không chạy ra giúp tôi à." Y Y mặt hậm hực.
An Đoàn lấy chiếc áo lên rồi chạy nhanh ra ngoài, cậu cảm giác lần nào gặp Tống Y Y là ngày đó không được yên ổn. An Đoàn đỡ Y Y dậy, vẻ mặt lạnh tanh như không phải lỗi của mình.
"An Đoàn đại ca à, làm người ta bị thương thế này còn không xin lỗi à."
Cậu ngơ ra, viết thương chỉ ở tí đầu gối sao lại là nặng. Y Y véo tai An Đoàn một cái, ánh mắt oán trách.
"Tại cậu mà anh Nhất Trạch bị thua đấy."
An Đoàn ngơ người ra từ đâu trên trời dán xuống một cái lỗi bản thân không biết. Anh buộc áo vào eo cô rồi kéo vào trong sân. Y Y thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580418/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.