Tiểu Mễ đỡ Ngụy Thành lên, An Đoàn cũng đến giúp hai người cùng nhau đưa Ngụy Thành đến phòng y tế. Cố Ngụy Thành không bận tâm đến vết thương của mình, anh vẫn tươi cười khen ngợi chiến tích của mình hôm nay. Tiểu Mễ lừ anh rồi dùng tay véo vào tai anh.
"Cậu còn cười cho được, bị thương ra nông nỗi này còn không biết đau."
Cố Ngụy Thành la lên một tiếng:"Đau, cậu nhẹ chút."
Tiểu Mễ hết cách, vẻ mặt cô khó chịu, sự lo lắng lộ rõ trên mặt. An Đoàn đi cùng đến phòng rồi viện cớ rời đi. Giờ chỉ còn hai người, Cố Ngụy Thành cười mỉm bảo cô mau đưa mình vào trong. Tiểu Mễ cười nhạt gọi y tá ra.
"Cô Lan Dung ơi, có học sinh bị thương."
Từ bên trong vọng lại tiếng đáp:
"Chờ cô tí, ra ngay đây."
Cố Ngụy Thành tròn mắt nhìn Tiểu Mễ, cô y tá kia có vẻ khá thân thiết với Tiểu Mễ. Lan Dung bước ra nhìn thấy một cậu nam sinh lạ tay còn đang bị thương, cô không suy nghĩ mà cười nhẹ:
"Nhóc thối lại gây sự đúng không."
Tiểu Mễ lắc đầu phụ nhận giải thích cho cô y tá nghe, y tá nghe xong bật cười dìu Cố Ngụy Thành vào trong, ánh mắt hiền từ nói:
"Vết thương này thay băng là được, em cứ bình thường nhé."
Cố Ngụy Thành gật đầu theo phản ứng, Tiểu Mễ thấy anh đi vào trong an toàn vội đi lấy đồ đạc còn ở ngoài sân. Bên trong một tiếng la hét chói tai, Ngụy Thành tái mặt đi, người chảy mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580392/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.