Hai người trò chuyện đến nửa đêm rồi quay lại phòng của mình. Tiểu Mễ tạm biệt Ngụy Thành mở cửa phong ra, nhẹ nhàng bước vào. Điện bên trong bỗng bật lên, Tiểu Mễ mình quay lại thấy Y Y đã đứng ở đó từ trước, tay chống vào hông, ánh mắt truy xét.
"Cậu ra ngoài lâu như vậy để làm việc gì."
Tiểu Mễ ngại ngùng lẩn tránh câu hỏi của Y Y.
"Tớ đói lên ra ngoài ăn thôi."
Y Y cười khẩy tiến lại gần về phía Tiểu Mễ, những bước đi đầy dứt khoát.
"Cậu đừng có mà nói dối tối, đêm hôm không chịu ngủ còn đi ăn."
Tiểu Mễ cười ngượng ngùng kéo tay Y Y lên giường mau nằm ngủ. Một tiếng thở dài bất lực, hết cách với cô ấy rồi. Hai người nắm tay nhau nằm trên chiếc giường xa lạ, Tiểu Mễ thở phào, vậy chắc Y Y chưa thấy.
Sáng hôm sau, bốn người bị đánh thức bởi tiếng thổi kèn lớn của Ngụy Giã, cậu bé chạy khắp các phòng thổi còi lớn.
"Sáng rồi, các anh chị còn nằm đấy ngủ à."
Mẹ cậu nấu ăn dưới bếp cười trong sự bất lực, thằng nhóc kia không biết giống ai. Ngụy Giã thổi đến hết cả hơi nhưng vẫn chưa có ai bước ra. Cậu bé nhanh chí mở cửa phòng Ngụy Thành ra, nhẩy bổng lên giường, nhún nhảy trên người anh.
"Anh, mau dậy đi, sắp muộn học rồi đấy."
Cố Ngụy Thành nhíu cặp lông mày lại, đưa tay ra cù lét em trai. Cậu bé cười lớn, cảm giác nhột lan tỏa ra khắp người. Ba người thấy ồn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580220/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.