Giữa bầu không khí vui vẻ ấy, phía xa có một ánh mắt đầy ghen tị từ bóng cây. Bóng người u ám quay đi, một nụ cười quỷ dị từ khuôn mặt quen thuộc.
“Ngày mai tôi sẽ làm cậu thêm nhục nhã.”
Sự náo nhiệt tại sân vận động, Y Y ngồi ngay đầu, tiếng xì xào của mấy bạn sinh viên bên trường AC.
“Đại thần chắc chắn là thắng rồi.”
“Đúng thế, anh ấy còn đẹp trai nữa.”
Y Y ngồi bên dưới cố nhẫn nhịn, cô chỉ biết chửi thầm. Trọng tài thổi còi trận đấu bắt đầu, Ngụy Thành là đội trưởng đi đầu, bên kia cũng thế. Dần bước đến gần, anh cười mỉm, vẻ mặt như đã biết trước. Nhất Trạch lướt qua người Ngụy Thành không thấy sự bất ngờ của anh trong lòng liền trống rỗng.
“Sao nó không thấy sợ sệt.”
Trái lại, An Đoàn vừa thấy anh mặt mày liền tái đi, chân tay cũng run run lên. Tiếng la hét của đám sinh viên nữ khi thấy đại thần, tiếng hò hét vang lên.
“Đại thần…đại thần.”
Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu, ánh mắt chế giễu của Nhất Trạch hiện lên. Bầu không khí đầy căng thẳng hai bên không ai nhường ai. Tiếng cổ vũ hò hét của trường AC áp đảo cả đội Ngụy Thành. Anh khiên định nhìn đồng đội.
“Làm theo kế hoạch, chúng ta có thể làm được.”
Đội AC không có sự đoàn kết chỉ để một mình Nhất Trạch ghi bàn, mọi người muốn nhận được bóng nhưng đều bị hắn cho ra một bên. Ánh mắt khinh thường nhìn thành viên.
“Im.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580195/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.