Vẻ mặt đầy sát khí, Ngụy Thành bật cười ngồi đối diện Tiểu Mễ, ánh mắt trìu mến, anh đưa nhẹ tay lên xoa đầu cô. Tiểu Mễ bĩu môi, mặt cô xị ra, Ngụy Thành nhìn sự đáng yêu của cô ánh mắt ngắm nhìn rất lâu.
Một cảm giác mền mại chạm lên môi Tiểu Mễ, cô giật mình đẩy anh ra. Sự tức giận bùng phát.
“Anh chưa giải thích cho em mà.”
Ngụy Thành nhíu mày.
“Anh đã từ chối và nói trong lòng đã có mối tình đầu.”
Mặt Tiểu Mễ lúc này càng đỏ hơn, anh ấy hóa ra vẫn luôn thích mình. Bầu không khí đầy sự mờ ám, cô cảm thấy ngột ngạt liền viện cớ đi ra ngoài ăn cơm. Trên bàn ăn, ánh mắt ngắm nhìn không rời Tiểu Mễ làm cô càng thêm bối rối. Tiếng chuông nhà vang lên, tiếng mật mã vang lên.
“Em…em ra xem ai đến.”
Tiểu Mễ bước ra liền bất ngờ, thằng bé Ngụy Gia đến đây một mình sao.
“Em đi một mình sao, bác An đâu.”
Ngụy Gia cười khẩy.
“Mẹ em đi chơi với hội chị em rồi, em sẽ ở đây vài ngày.”
Tiếng nhí nhố của thằng bé làm Ngụy Thành không vui, không gian riêng tư bị phá hủy rồi. Ngồi trước bàn ăn, Ngụy Gia chỉ tay vào từng món để anh trai gắp cho mình. Ngụy Thành nhẫn nhịn nói:
“Em có ăn mau lên không hả.”
Ngụy Gia mặc kệ lời nói ấy mà thản nhiên ăn từ tốn. Nhìn bộ dạng khó chịu của anh Tiểu Mễ bật cười coi như nỗi tức giận của mình ban nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580191/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.