Cố Ngụy Nam nhìn người vợ cũ của mình, bà ta đã dạy những gì cho thằng bé mới có 6 tuổi vậy. Bầu không khí căng thẳng, chỉ toàn là những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhau. Một tiếng thổi còi của bác bảo vệ vang lên, tiếng chạy càng lúc càng to.
“Giải tán, giải tán.”
Mọi người giật mình quay lại rồi tản ra các phía. Bà lườm ông ta một cái rồi cảnh cáo.
“Ông đừng nghĩ có thể cướp được bé ra khỏi tay tôi.”
Nói xong mọi người đi vào trong nhà để mình Cố Ngụy Nam ở đó. Ông ta bật cười, nụ cười quỷ dị như đã suy tính ra điều gì đó.
“Được thôi, để xem người chiến thắng cuối cùng là ai.”
Ông ta lên xe rồi rời đi. Vào trong nhà bà thở phào một tiếng rồi đặt Gia Gia xuống chiếc ghế cạnh đó. Cậu bé hiểu ra việc làm lúc chiều của mình đã khiến mọi người lo lắng.
“Mẹ, các anh chị yên tâm đi con sẽ tránh xa ông ta ra.”
Tiểu Mễ sững người, cô xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ, ánh mắt hiền từ nói:
“Lần sau đừng làm thế nữa nhá, em có biết mọi người sợ lắm không.”
Gia Gia mỉm cười rồi gật đầu, người cha vô lương tâm đó có cho em cũng không cần. Bầu không khí như được xoa dịu, cả nhà lại bắt đầu với công việc bình thường.
Sáng hôm sau, bốn người rời đi, Gia Gia nhìn theo chiếc xe taxi rời đi lại nhớ đến những lời căn dặn của Ngụy Thành.
“Ông ta đến tìm em nhớ không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580187/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.