Cố Ngụy Thành đắp chăn lên cho Mễ Mễ rồi rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nụ cười vẫn hiện lên trên khuôn miệng anh.
Mễ Mễ nằm xoay người qua một bên, sự dịu hiền khác với lúc sáng. Cô ngủ thoải mái trên chiếc giường ấm áp của mình. Bụng được dán miếng băng giảm đau. Bầu trời đêm sao tỏa xuống soi chiếu cả căn phòng nhỏ.
Trời ửng nắng, ánh nắng xuyên qua cửa chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Mễ. Đôi mắt cô riu riu tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp. Cô ngáp ngắn ngáp dài, người lảo đảo đứng dậy. Đôi tay nhỏ bé vừa mở cửa phòng vừa dịu mắt. Chiếc mũi bỗng chuyển động nhẹ, lòng liền thốt lên:
“Aaa mới sáng sớm anh ấy đã nấu đồ ăn ngon rồi.”
Bước chân gấp gáp chạy vào phòng bếp, một bàn đồ ăn thịnh soạn được bày lên. Đôi mắt Mễ Mễ sáng lên, nhưng cảnh tượng được thưởng thức ngon lành hiện lên. Cố Ngụy Thành bưng món cuối cùng ra, anh khẽ cười.
“Em đi đánh răng đi, đồ ăn anh để đây, đến giờ giải lao nhớ gặp nhanh ở chỗ cũ đấy.”
Ngụy Thành cất tạp dề rồi chào tạm biệt cô, Mễ Mễ cười khẩy.
“Anh đi vui vẻ nha, đống đồ ăn này sẽ thuộc về em.”
Mễ Mễ cười tủm tỉm rồi quay lại bàn ăn, trên bàn toàn là món cô thích. Thời gian cứ thế trôi qua, những chiếc đĩa trống trơn không chút đồ ăn còn thừa. Chiếc bụng nhỏ cũng to lên, Mễ Mễ thở dài một tiếng.
“No chết tôi rồi, anh ấy muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580177/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.