Mễ Mễ nộp giáo án cho ban trường, cô vui vẻ đi tìm Ngụy Thành. Anh vẻ măt ủ rủ làm nghiên cứu, sự không chuyên tâm của anh làm giáo sư Quách lo lắng.
“Tiểu Thành à hôm nay nhà cậu có chuyện sao.”
Anh cười trừ không muốn nói nhiều với ông. Bị ngó lơ làm tiến sĩ Quách cũng không vui theo, ông nhìn Khánh Lâm đang ngồi chới tức giận quát.
“Còn ngồi đó chơi được, co mau đến phụ giúp tôi không hả.”
Khánh Lâm giật mình vẻ mặt ngơ ngác đi lại.
“Sao tiến sĩ quát trò, rõ ràng là anh ấy bơ thầy mà.”
Tiến sĩ Quách không giải thích mà tiếp tục với nghiên cứu của mình. Bầu không khí của căn phòng ngột ngạt đến khó tả, không ai nói chuyện với ai. Khánh Lâm khó chịu nhìn ba người, vẻ mặt không vui nói:
“Ba người sao thế đang yên đang lành lại lạnh lùng với nhau.”
Tiếng gõ cửa vang lên làm xua tan đi bầu không khí căng đó. Cảnh cửa mở ra, một bóng hình quen thuộc mà Ngụy Thành luôn mong đợi. Anh sững người đặt hết đồ xuống bàn chạy gần đến. Trịnh Tuyết cùng mọi người nhìn theo. Cố Ngụy Thành vui vẻ xoa đầu cô.
“Sao em lại đến đây.”
Mễ Mễ cười tươi đáp.
“Vậy là anh không vui khi thấy em ở đây à.”
Ngụy Thành lắc đầu, anh vui còn không kiềm chế nổi sao lại cảm thấy ngại được. Tiến sĩ Quách xem xét qua một lượt, cô gái nhỏ nhắn này vừa xinh lại vừa lễ phép nữa ừm rất hợp với Tiểu Thành.
“Trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580156/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.