“Mễ Mễ à con mau tỉnh dậy đi.”
Mẹ cô giục giã bên cạnh, nhìn vào đồng hồ đã trễ những 10 phút. Bà mặt mày lo lắng, con bé này thật tình. Một giọng nói từ phía xa vọng lại.
“Bác để cháu xử lí.”
Bà mỉm cười đắc ý. Cố Ngụy Thành cười mừng thầm, được rồi để xem em còn nằm được bao lâu.
“Em không dậy là cắt một tuần ăn ở nhà.”
Mễ Mễ vội bật dậy.
“Anh dám.”
Cố Ngụy Thành chỉ tay vào đồng hồ, thôi chết muộn giờ đến bệnh viện rồi. Mễ Mễ nhanh chóng chạy đi thay quần áo, bà đưa tay ra tán thưởng đúng là con rể tương lai.
Ngụy Thành ra bên ngoài chờ trước, Mễ Mễ mở cửa xe bước vào. Ánh mắt cô nhìn anh đầy sự ấm ức.
“Anh biết hôm nay em có bài luận văn mà con gọi em muộn như thế.”
Cố Ngụy Thành bật cười mở đồng hồ trên xe nên. Ánh mắt Mễ Mễ đơ ra, sớm tận 30 phút sao đồng hồ ở nhà lại nhanh hơn. Cô nhớ ra gì đó, ánh mắt tức giận quay sang nhìn Ngụy Thành.
“Anh với mẹ thông đồng với nhau đúng không.”
Ngụy Thành lắc nhẹ đầu, xe bắt đầy đi. Anh ấy đã chăm sóc cô đến hết bảy năm học tập, bài luận văn tốt nghiệp này vô cùng quan trọng. Ngụy Thành cười nhẹ xoa đầu cô.
“Thế em về công ty anh làm thì thế nào.”
Tiểu Mễ lắc đầu.
“Không đâu…ngày nào cũng gặp anh em áp lực lắm, nhân viên lại nói em dựa vào ô dù.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580153/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.