Ân Khả bật cười, vẻ mặt điền tĩnh đưa Trịnh Tuyết vào trong phòng.
“Mễ Mễ là người thế nào cả bệnh viện này đều biết, chắc là có hiểu lầm gì rồi.”
Trịnh Tuyết lắc đầu.
“Đấy là anh chưa biết đó thôi.”
Vừa điều trị vừa nghe Trịnh Tuyết kể, nhưng câu chuyện mà cô ta nói ra làm Ân Khả phải suy xét lại người em họ này của mình. Tiếng ồn ào ở bên ngoài vang lên, tiếng chửi mắng, quát tháo của một bà lão nào đó.
“Bác sĩ kiểu gì mà lại cháu gái của tôi ra bộ dạng thế kia hả.”
Ân Khả cũng Trịnh Tuyết bước ra ngoài, nhìn thấy Mễ Mễ đang cúi gập người xuống xin lỗi bà lão. Vẻ mặt tức giận, ánh mắt ghét bỏ lời xin lỗi chân thành của cô.
“Xin lỗi là được sao.”
Bác sĩ Triệu vội đứng ra.
“Xin bác bình tĩnh, đây chỉ là sự cố trách nhiệm bác sĩ Lê sẽ chịu, xin bác hay chú ý.”
Bà ta quay sang nhìn mọi người đang săm soi, nói nhỏ gì đó. Ánh mắt cũng lờ đi, Mễ Mễ mặt mày tối lại, nhìn vẻ cáu gắt của bà ta chỉ có tiền mới xoa dịu được.
Trịnh Tuyết bật cười.
“Không ngờ Mễ Mễ tự cao tự đại mà cũng phải đi cúi đầu trước người khác haha.”
Ân Khả chọc vào chiếc mụn đang đỏ của cô ta, tiếng hét thảm thương vang lên.
“Á…đau mà anh.”
Điều trị xong, Trịnh Tuyết vui vẻ rời đi, đi đến giữa sảnh cô ta quay lại đi đến khoa tâm lý. Ánh mắt đầy vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580134/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.